Nhựa PCR (Tái chế sau tiêu dùng) đại diện cho vật liệu được tái chế từ các sản phẩm tiêu dùng hết vòng đời, bao gồm bao bì, thiết bị điện tử và linh kiện ô tô. Điều này phân biệt nó với vật liệu PIR (Tái chế sau công nghiệp), có nguồn gốc từ phế liệu nhà máy được tạo ra trong quá trình sản xuất. Sự khác biệt quan trọng nằm ở khối lượng và nguồn gốc của vật liệu, với PCR giải quyết dòng chất thải lớn hơn đáng kể của nhựa sau tiêu dùng.
Việc sử dụng nhựa PCR giải quyết một số mối quan tâm cấp bách. Quan trọng nhất, nó chuyển hướng một lượng lớn nhựa sau tiêu dùng khỏi các bãi chôn lấp và đại dương, trực tiếp làm giảm ô nhiễm môi trường. Áp lực pháp lý ngày càng thúc đẩy việc sử dụng PCR, được thể hiện bằng các chính sách như Thuế bao bì nhựa của Vương quốc Anh, áp đặt các khoản phí đáng kể (200 bảng Anh/tấn) đối với bao bì chứa ít hơn 30% hàm lượng tái chế. Các quy định về tính bền vững tương tự đang nổi lên trên toàn cầu, buộc các tập đoàn phải kết hợp các vật liệu tái chế.
Ngoài việc tuân thủ, việc sử dụng PCR tăng cường hiệu quả sử dụng tài nguyên bằng cách giảm nhu cầu về tài nguyên hóa thạch nguyên sinh bao gồm dầu và khí đốt. Nó cũng phù hợp với nhu cầu ngày càng tăng của người tiêu dùng đối với các sản phẩm thân thiện với môi trường, cung cấp cho các thương hiệu các chứng nhận về môi trường phù hợp với thị trường ngày càng có ý thức. Sự kết hợp giữa áp lực pháp lý, trách nhiệm với môi trường và nhu cầu thị trường này khiến nhựa PCR trở thành một thành phần thiết yếu của các sáng kiến kinh tế tuần hoàn.